Giếng đá ong Chùa Sọ đêm trăng

“Tiếng hát đã nghe rõ mồn một. Trong tiếng hát, có cả tiếng nước ào ào. Bây giờ thì tôi hiểu rõ rồi. Sở dĩ tiếng hát đứt nối là vì có những gàu nước chảy. Nghe rõ cả tiếng gầu lanh canh chạm vào thành giếng. Tức là một con ma nào đó, hay mọ người nào đó đã múc nước từ giếng lên, rồi đổ ào từ đầu xuống chân. Tôi nấp sau bụi ho sói và tôi đã hoàn toàn định hướng. Tôi đưa mắt nhìn ra khẩu giếng đá ong. Ở đây, cây nhãn lồng đã chừa ra một khoảng trống đẻ ánh trăng giàn giụa chảy xuống khẩu giếng. Và tôi không tin nổi mắt mình nứa. Bên thành giếng, giữa trời đất, một cô giá thoả thân trắng toát, mớ tóc đen nhưng nhức sau lưng đang tự nhiên, thoả thuê tắm trăng, tắm nước giếng thơm. Làn da trắng của cô long lanh trăng vàng. Và cô lại cất tiếng hát véo von, mê hoặc:

Con chim nho nhỏ

Cái đuôi nó đỏ

Cái mỏ nó vàng

Tiếng hát vút lên lảnh lót giữa trời đất. Rồi gầu nước dồi ào ào từ đầu xuống chân. Người cô gái như dát bạc. Cũng đúng lúc này, trời đất lâng lâng. Mà tôi cũng như ngây ngất. Bởi vì một mùi hương đã toả ra ngút ngát. Khắp khu vườn chùa thơm phức. Chẳng hiểu đó là hướng đất trời, hay là hương từ cái giếng đã ong toả ra, mà lần đầu tiên tôi cảm nhận được.”

Trích trang 460-461 Đội gạo lên chùa, Nguyễn Xuân Khánh.

Trân trọng./.

THÙY DƯƠNG

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.