BẠN VĂN BẠN MÌNH _ Bài 6

Cả một biển kiến thức và cảm xúc để khai phá

Nhân dip năm học mới, Sách nhà mình trân trọng chia sẻ những nội dung thiết thực liên quan đến môn văn, cách đăt câu, viết đoạn, có hình ảnh và gợi cảm xúc, trong bộ sách quý 10 cuốn của NXB Kim Đồng.

Trích đoạn sau đây nằm trong cuốn Bàng Bá Lân – Văn thi sĩ hiện đại, của học giả Nguyễn Hiến Lê.

Xin mời các bạn cùng tham khảo.
——————-
Hoa mỹ nhưng tự nhiên

(Luyện văn – Chương VII)

“Có đẹp mới gọi là văn, vì văn chính nghĩa là đep(Từ hải: Văn hoa dã, chất chi đối: Văn là hoa, trái với chất).

Một thiếu nữ nghĩ tới tương lai của mình tư hỏi: “Không biết sau này ai sẽ làm chồng ta?”

Lời đó không phải là Văn. Nhưng nếu cô ta thỏ thẻ:

“Thân em như tấm lụa đào

Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai”

(Ca dao)

Thì ta thấy tươi đep, nhã nhặn, diễn được nỗi lòng vừa ước mong vừa lo lắng của cô. Đó mới là văn.

Cùng một ý mà viết:

“Tiếc cho một trinh nữ tài sắc mà bị kẻ vũ phu vô sỉ giày vò, đày đoạ”, với viết:

“Tiếc cho một đoá trà mi

Con ong đã tỏ đường đi lối về”

(Nguyễn Du)

Thì lối viết trên tuy đã có văn rồi đấy, nhưng lối sau bóng bẩy, diễm lệ hơn nhiều.

Nghe Xuân Diệu ngâm:

“Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối”

Bạn có trông thấy được cả cả cái vô hình là gió không?

Bàng Bá Lân cũng tả gió mà không nói tới gió, dùng những lời óng ả như tơ, du dương như nhạc sau này:

Êm đềm sóng lụa trôi trên lúa

 

Tả nỗi lòng của một quả phụ, mỗi lần xuân về là buồn vô hạn, muốn đuổi xuân đi, một thi sĩ hạ bút:
Đóng cửa, cài then, xuân cũng sang

Thực là bóng bẩy mà hàm xúc!

Xin trân trọng chia sẻ./.

THÙY DƯƠNG

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.