17.03.2021
“Sao Điểm lại nghĩ đến nàng cung phi Bích Châu lúc này nhỉ? Đêm nay nơi ta ở chỉ là một ngôi nhà tranh, mùi hương bay quanh ta không phải là mùi yến ẩm sơn hào hải vị rượu quý hoa tươi ở cung đình, quanh Điểm bây giờ là mùi thuốc nam từ những rễ cây, củ thuốc phơi khô và những hương hoa dại từ ngoài vườn thoang thoảng bay vào. Sao mà hình bóng của một cung nhân cứ ám ảnh Điểm, có lẽ bởi vì đây là lần thứ hai cô đã dừng chân lại, không chịu bước vào ngưỡng cửa lầu son gác tía, không chịu đưa chân tới nơi cung cấm xa hoa để mà nhận lấy thân phận vợ lẽ, nàng hầu, để mà đem tài sắc của mình vào đấu trường tình ái với những màn túm tóc xé áo. Điểm nghĩ tới mấy gói chè xấp trầu không và quả cau mà ngài Bỉnh Trung công đã gửi tới, rồi Điểm lắc đầu một mình nói nhỏ: “Không bao giờ mình có thể bằng lòng với một cuộc đời như vậy”
Điểm cúi xuống tờ giấy cầm ngọn bút lông, đưa lên phất xuống những nét rắn rỏi, dòng chữ hiện ra trên giấy rõ ràng: Nàng thấy chính sự trong nước càng ngày càng suy kém nên đã thảo bài “Kê minh thập sách”. Tờ sớ dâng lên, hoàng đế đọc rồi đập phách khen rằng: “Không ngờ một nữ tử mà lại thông tuệ đến thế!”. Nhưng rồi bài “Kê mình thập sách” đã bị bỏ một chỗ, triều đình cũng không để ý, nhà vua biết mà cứ lần lữa chẳng chịu thực hành…”. Viết rồi, đọc đi đọc lại, Điểm bỗng ngửa cổ lên nhìn mặt trăng, cười một mình: “Nàng Bích Châu được vua yêu đã lên tiếng góp ý cho chính sự, phải chăng đó cũng là lòng mình, Hồng Hà nữ sĩ đâu có phải là kẻ thờ ơ với chính sự đang rối ren hiện nay?”
Tiếng côn trùng kêu ri ra ri ran trong đêm trăng mênh mang, cô Điểm rời khỏi án thư bước ra sân. Cô bước sang trái, rồi sang phải, hai bước chân đi, tay đưa theo bài quyền quen thuộc khiến cô sảng khoái. Cô đi tiếp cả bài Mai hoa quyền trong một tâm trạng thăng hoa cảm động, nước mặt chảy ra mà lòng lại lâng lâng. Ánh trăng chan hòa ôm choàng lấy cả thân hình cô, hương thơm thôn dã tràn dâng khắp không gian. Điểm cảm thấy thân thể mình như đang thấm đẫm hương hoa.
Trong lòng thơ thới, Điểm ngồi vào bên án thư, cầm những tờ giấy mình vừa viết để đọc lại.”
Trân trọng./.
THÙY DƯƠNG