Bài 3: TẾT LẬP XUÂN

“Nhớ nhất cái mưa xuân bay nhè nhẹ như hôn vào môi, vào má người ta, thay thế cho cái mùa phùn đem buốt lạnh thấm và da thịt; nhớ những con đường hoa láng láng, thơm thơm như có bàn tay ail au rửa thay thế cho cái lầy lội, ướt át kéo dài từ tháng một sang đến thượng tuần và trung tuần tháng chạp; nhớ những hoa mận, hoa đào đú đởn múa may trước gió hịu hiu thay thế cho những cành khô nghèo nhựa nằm chết chóc trong giá rét tước ngày đông chí.

Tài thế, lập xuân rồi là thời tiết đổi thay liền! Thảo nào, sách Thích Danh giải nghĩa xuân tức là xuẩn, nghĩa là cựa đọng, muôn vật đến mùa ấy cựa động mà sống dậy. Người đàn bà Trời đã cho đẹp, lập xuân rồi tự mình cũng thấy mắt biếc hơn, mà hồng hơn, ngực tròn hơn và cảm thấy như nhấp một thứ mèn nồng làm cho lòng phơi phới.
…..
Yêu tháng chạp không biết bao nhiêu, nhưng yêu nhất là những ngày giáp Tết, thời tiết sao mà đĩ thế, con mắt tấm lòng sao mà đong đưa thế, lời nói, tiếng chào sao mà duyên dáng tơ mơ thế.

Tôi yêu hết và tôi nói là tôi yêu hết; yêu ngọn cỏ gió đùa, mây trồi lãng đãng, ngọn núi đồi sim, nhựa cây mạch đất, yêu con sâu cái kiến nằm ro ro trong tổ bấy giờ trỗi lên tìm lá mới hoa non, yêu cô gái mặc quần lĩnh hoa chanh lại cài một cánh hoa hồng trên mái tóc, yêu con bướm đa tình bay lượn trên giàn hoa thiên lý, cái áo nhung xanh nổi bật lên trong vườn quýt đỏ, cam vàng, trông mới lại càng yêu những giọt mưa bé tỉ ti đọng lại trên nhưng mướt làm cho người đẹp óng a óng ánh như thiên thần trong mộng.”

Trích Thương_nhớ_mười_hai

Trân trọng./.

THÙY DƯƠNG

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.